Thời gian trôi qua, tuy rằng tôi đã sớm không còn khái niệm về thời gian.

Suy nghĩ trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn, tuy rằng tôi đã không thể khống chế được cơ thể của mình.

Tôi giống như một con thuyền cô độc trôi dạt ngoài khơi, cũng giống như một đứa trẻ bé nhỏ đang ngủ say trong cơ thể mẹ, yên tĩnh và an tường.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, tôi cảm nhận được rằng mình hẳn là đang hoảng loạn, phẫn nộ, vội vã muốn đuổi Huyết Ma ra khỏi cơ thể. Nhưng trong nội tâm tôi lại vô cùng bình tĩnh, dường như có một ý niệm nào đó nói cho tôi biết rằng, cơ thể của tôi được ngưng tụ từ huyết mạch của tổ tiên Hàn gia, còn Huyết Ma kia, là ma trong huyết mạch của tổ tiên Hàn gia, tôi hoàn toàn không thể nào đuổi nó ra khỏi cơ thể mình được.

Việc tôi có thể làm là cùng nó chết đi, hoặc là cùng nó hòa làm một.

Bởi vì, tôi của bây giờ vốn dĩ chính là nó.

Là một cái chớp mắt, hay là vĩnh hằng.

Tôi cũng không biết nữa, giống như chỉ trong nháy mắt mà tôi đã vượt qua hàng ngàn năm tháng dài đằng đẵng vậy.

Tất cả mọi thứ đã sớm trôi qua rất lâu rồi.

Những người này, những chuyện này cũng đã không còn nữa.

Tôi vốn đang an tường ngủ mê, vào lúc này đột nhiên bị một cơn sóng mãnh liệt làm bừng tỉnh. Tôi mở mắt ra, trước mắt tôi là huyết lãng điên cuồng vô hạn, dâng lên từng đợt từng đợt sóng mãnh liệt, nhấc lên một cơn sóng lớn như sóng thần trong thế giới hư không này.

Tôi lập tức hiểu ra, thì ra tôi vẫn luôn ở trong huyết mạch của mình, cơn sóng kia chẳng phải chỉ là dòng máu nóng trong cơ thể của tôi thôi sao?

Vào lúc này, toàn bộ ý thức của tôi lập tức trở nên rõ ràng. Dòng huyết lãng không ngừng đánh vào, không ngừng nâng tôi lên, trước mắt tôi dần dần xuất hiện ánh sáng, trong tai tôi lại vang lên âm thanh gào thét rung trời, sau đó tôi lại cảm nhận được âm thanh bang bang của trái tim!

Tôi mở to mắt ra, quả nhiên tôi đã trở về, tất cả đều xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi, tôi thấy rõ mình huy động cánh tay một cái, cầm Định Tần Kiếm trong tay đâm vào trong ngực của Phúc Duyên Trai Chủ đang ở trước mặt!

Tôi cực kỳ ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ tỉnh lại vào thời điểm quan trọng như thế này, Định Tần Kiếm đã xuyên hơn phân nửa vào trong cơ thể của Phúc Duyên Trai Chủ, máu tươi đỏ sẫm chảy dọc theo thân kiếm rơi xuống dưới.

Ánh mắt của Phúc Duyên Trai Chủ vô cùng kỳ lạ, vô cùng khó tin nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi mở miệng phát ra giọng nói của Huyết Ma.

- Ha ha ha ha, ta đã sớm nói rồi, với sức của một mình người, sao lại có thể là đối thủ của ta được chứ, nên biết rằng, ta là tập hợp sức mạnh của toàn bộ huyết mạch Hàn gia.

Khóe miệng của Phúc Duyên Trai Chủ cũng chảy máu, giãy dụa vươn tay ra, chỉ vào người của tôi nói:

- Ngươi, ngươi vậy mà thật sự giết chết ta, chuyện này không thể nào xảy ra được, ta vừa mới ăn Tử Uẩn Đan, ta, ta trường sinh bất tử…

- Trường sinh bất tử? Thật là nực cười, để ta nói cho ngươi biết, thứ mà ngươi nói chỉ là quy luật sinh lão bệnh tử bình thường, còn việc ngoài ý muốn thì không tính.

Huyết Ma điên cuồng cười lớn, lại cầm Định Tần Kiếm cấm hết vào Phúc Duyên Trai Chủ.

Phúc Duyên Trai Chủ, cũng là Từ Phúc, cơ thể của hắn cuối cùng cũng mềm rũ xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, dường như vẫn không thể tin được việc mình sẽ chết.

Huyết Ma vẫn điên cuồng mà cười, cười vô cùng cuồng ngạo, cười không kiêng nể bất cứ thứ gì.

- Ha ha ha ha, Từ Phúc chết đi, trong thiên địa này, ta lại không có đối thủ nữa rồi. Bây giờ, ta cuối cùng cũng có thể đại triển động tác, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thiên hạ này, có ai còn dám tranh cao thấp với ta nữa hả, ngươi, ngươi dám không? Ha ha, ngươi dám không?

Tôi thấy ngón tay của mình chỉ vào những người xung quanh, nhưng không ai nói gì cả, cũng không ai làm gì cả, tất cả đều lộ ra biểu tình vô cùng kỳ quái nhìn tôi, nhìn Huyết Ma.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, Huyết Ma thế mà vẫn không phát hiện ra điều khác thường, vẫn tiếp tục điên cuồng mà cười, nhưng vào lúc này, tôi lại bỗng nhiên cảm nhận được có một cổ sức mạnh xuất hiện ở đằng sau tôi.

Huyết Ma cuối cùng cũng im lặng không cười nữa, cơ thể giống như bị cái gì đó giam cầm lại vậy, Huyết Ma ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh Từ Phúc vừa chết thế mà lại có một Từ Phúc khác đang đứng, trong tay hắn cầm Kính Luân Hồi, một đạo bạch quang bắn ra, chặt chẽ bám vào trên người tôi.

Huyết Ma kinh sợ, điên cuồng hét lên:

- Ngươi, tại sao lại thế này, tại sao ngươi lại…

Từ Phúc này khác với Từ Phúc vừa rồi, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, đây là Phúc Duyên Trai Chủ ban đầu tôi gặp, một Phúc Duyên Trai Chủ tao nhã, phong thái trác tuyệt.

Tôi lập tức hiểu ra, vừa nãy Huyết Ma dùng Định Tần Kiếm, một kiếm đâm chết Phúc Duyên Trai Chủ, nhưng đó là tâm ma của Phúc Duyên Trai Chủ, thuộc tính ác, còn Phúc Duyên Trai Chủ này là đại diện cho thiện, cũng chính là Từ Phúc thật sự, hắn nhân dịp này thành công thoát ra ngoài.

Huyết Ma chưa nói xong đã im lặng, dường như cũng nghĩ thông đạo lý này, lập tức hét lên một tiếng, định liều mạng.

Nhưng nó hoàn toàn không có khả năng chống lại bạch quang mà Kính Luân Hồi phát ra. Trong bạch quang vô biên, Huyết Ma không ngừng rống giận, rít gào, nhưng giọng nói lại dần dần trở nên mỏng manh,

Vào lúc này, tôi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình có thể cử động được, đúng vậy, tôi đã có thể khống chế lại được cơ thể của mình. Thế nhưng, tôi dường như không bị Kính Luân Hồi kia ảnh hưởng, có lẽ, người chịu ảnh hưởng là Huyết Ma, có lẽ, không có Huyết Ma thì tôi vẫn có thể sinh tồn?

Tôi không biết, nhưng tôi hiểu rằng, nếu tôi cứ bất động như vậy, thì cho dù tôi có là Na Tra tái thế cũng vô dụng, sau lần đầu tiên cứng rắn đối kháng với Kính Luân Hồi tôi đã hiểu được, Na Tra người ta là hóa thân từ sen, hoàn toàn không có hồn phách, còn tôi là được tạo thành từ vô số hồn phách huyết mạch, chỉ có thể chống đỡ được nhất thời, khó mà đào thoát được.

Tôi chần chờ vài giây, tôi biết, lúc này tôi đã có thể di chuyển được rồi, nhưng có lẽ chỉ cần tôi thoát khỏi bạch quang này, mọi thứ sẽ khác, Huyết Ma có thể sẽ thừa dịp đó mà phản kích, tôi cũng có thể dựa vào Huyết Ma để sống, nhưng mà lúc đó, hắn là chúa tể, còn tôi lại giống như một con bù nhìn.

Vậy chỉ cần tôi tiếp tục bất động là được, thế nhưng sau vài giây suy nghĩ, tôi đã gạch bỏ ý tưởng này.

Tôi không thể vì bản thân mà không quan tâm tới thiên hạ này, nếu sự hy sinh của tôi có thể đổi lấy sự bình an của tất cả mọi người trong thiên hạ, đổi lấy sự bình yên cho thế gian này, vậy thì cứ để tôi nhận sự thống khổ này đi, dù sao đó cũng là nghĩa vụ của tôi, là trách nhiệm của người Hàn gia, là lời hứa của tôi với ông nội, với tổ tiên.

Lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, Kính Luân Hồi là vạt chuyên dùng để diệt hồn phách, Huyết Ma này, hoặc là nói huyết mạch của tôi, nói chung là linh hồn của tôi, nếu Huyết Ma bị Kính Luân Hồi này áp chế, thời điểm nó chết đi, đại khái có lẽ cũng là lúc tôi biến mất.

Tuy vậy, tâm lý của tôi lại vô cùng bình thản trầm tĩnh, bởi vì cái chết của tôi có giá trị.

Thế nhưng, tôi nhìn về phía cách đây không xa, bạn bè của tôi, những người mà tôi quen biết, bọn họ đều đang lớn tiếng gào lên tên của tôi, nhưng dưới uy lực của Kính Luân Hồi, không ai có thể tiến lên được.

Ngay cả Long bà bà cũng không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng.

Trong tay Dương Thần cầm Trảm Tiên Phi Đao, hắn cũng nóng lòng muốn thử, ngay lúc này, người có thể ngăn Kính Luân Hồi lại có lẽ cũng chỉ có mình hắn. Nhưng, nếu như hiện tại hắn đi cứu tôi, lại chẳng khác nào đang đi cứu Huyết Ma, vẻ mặt của hắn vô cùng mâu thuẫn và lo lắng, liên tục dậm chân, lưỡng lự không tiến lên.

Trên mặt những người khác có lẽ đều mang vẻ mặt như thế này, nhưng chỉ có một người liều chết quên mình vọt tới đây, chính là Nam Cung Phi Yến, nàng như một cơn gió lao tới bên cạnh bạch của Kính Luân Hồi hét lớn, trong mắt tôi đã xuất hiện nước mắt, may mà vào thời khắc mấu chốt nàng đã bị Yến Thanh Tuyết gắt gao giữ lại,

Tôi biết, Hồ Tiên tỷ tỷ của tôi mới thật sự là người một lòng một dạ đối với tôi trên thế gian này.

Bất tri bất giác, mắt của tôi đã chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng tôi nghiêng đầu đi không nhìn nàng, tôi không muốn vào thời khắc cuối cùng này lại thấy được bộ dạng thương tâm của nàng, tôi vẫn thích một Nam Cung Phi Yến vô ưu vô lo, cười vô tâm vô phế, thích câu dẫn tôi hơn.

Ánh mắt của tôi lướt qua vẻ mặt của mọi người, Tiểu Bạch đã cực kỳ phẫn nộ, xé rách một nơi, đi lên cứu tôi, hắn thậm chí còn muốn đoạt lấy Trảm Tiên Phi Đao của Dương Thần, nhưng chuyện này đương nhiên là không có khả năng, vài người làm loạn, Tư Đồ tiên sinh kéo Tiểu Bạch lại, nói với hắn vài câu gì đó, Tiểu Bạch bỗng nhiên bất động, kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên òa khóc.

Tôi cực kỳ đau lòng, thân thể cũng dần trở nên vô lực, tiếng rống giận của Huyết Ma cũng dần dần yếu đi, đối mặt với Kính Luân Hồi, tất cả mọi giãy dụa đều trở nên vô ích.

Dương Thần rốt cuộc vẫn không có ra tay, hắn đột nhiên kích động hô lên, thế nhưng hiện tại, tôi gần như đã mất đi ngũ giác, hoàn toàn không biết hắn đang hô cái gì, nhưng tôi biết rằng, mặc kệ hắn có ra tay hay là không, hắn vĩnh viễn vẫn sẽ là anh em tốt của tôi, việc hắn làm hoàn toàn không sai.

Sinh mạng của một mình tôi, so với mọi người trong thiên hạ, cực kỳ nhỏ bé không đáng kể tới, dù tôi có chết, nhưng cũng là một cái chết có giá trị.

Vào thời khắc cuối cùng này, Tân Nhã không biết đã đi đầu, tôi lia mắt đi khắp nơi tìm hình bóng của nàng, thế nhưng vẫn không thấy. Ha ha, tôi quả nhiên vẫn là không bỏ được nàng, cô gái cô độc này, nếu như tôi mất đi, ai sẽ giống tôi đi chiếu cố nàng ấy đây?

Bỗng nhiên, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo lao ra, chạy đến bên cạnh Nam Cung Phi Yến, đúng là Tân Nhã, mặt nàng gần như không còn huyết sắc, trong tay nàng đang cầm một thứ gì đó, bên trong đỏ sẫm, tràn đầy máu tươi.

Nam Cung Phi Yến kinh ngạc tiếp nhận máu tươi kia, Tân Nhã hình như nói gì đó với nàng, sau đó lập tức mềm oặt ngã xuống, ánh mắt nàng vẫn đang nhìn tôi, hơi cong khóe miệng nở một nụ cười.

Thân hình gầy yếu cô độc kia giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp nàng.

Nam Cung Phi Yến hơi chần chừ một chút, nhưng lập tức cắn chặt răng vọt tới đây, tôi bỗng nhiên hiểu ra các nàng đang muốn làm gì, muốn ngăn cản, nhưng hiện tại tôi đã không còn cơ hội nữa, tôi bây giờ đã không thể cử động được nữa, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Nam Cung Phi Yến liều lĩnh, nàng vùng khỏi sự ngăn cản của Yến Thanh Tuyết, vọt vào trong bạch quang của Kính Luân Hồi…

Huyết quang đầy trời, tôi không còn nhìn thấy gì nữa.

Tất cả, giống như trở về lại lúc khởi điểm.

 

1.02597 sec| 2426.992 kb